Khoảnh khắc Võ Thị Mỹ Tiên rơi nước mắt sau tấm Huy Chương Bạc đã chạm tới trái tim người hâm mộ, hình ảnh đó không thể hiện sự thất vọng, mà cho thấy một khát vọng vượt qua chính mình.
Có những khoảnh khắc, chiến thắng không được đo bằng màu huy chương, mà bằng cách một con người đứng dậy sau nỗi thất vọng. Với Võ Thị Mỹ Tiên, giây phút chạm đích ở nội dung 400m hỗn hợp nữ SEA Games 33 không phải là đỉnh cao vỡ òa, mà là khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, lặng lẽ, thật và đầy nhân tính.
Người hâm mộ gọi cô là “tiên cá”, nhưng ở SEA Games 33, Mỹ Tiên không xuất hiện với vẻ lung linh. Cô rời bục vinh danh với bàn tay che mặt và rơi nước mắt, tấm huy chương bạc là thành tích khiến chính Mỹ Tiên day dứt nhất, bởi trước đó, kỳ vọng dành cho cô không chỉ là một tấm huy chương, mà là màu vàng.
Ở nội dung 400m hỗn hợp, cự ly khắc nghiệt bậc nhất của bơi lội Mỹ Tiên đã dốc toàn bộ sức lực. Từng kiểu bơi, từng vòng nước là sự giằng co giữa thể lực và ý chí. Khi chạm đích, cô biết mình đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn thiếu một chút gì đó để đứng trên bục cao nhất. Khoảng cách ấy không lớn, nhưng đủ để biến niềm hy vọng thành nước mắt.
Sau cuộc đua, trên trang cá nhân, Mỹ Tiên viết những dòng ngắn gọn nhưng đầy suy tư: “Ai cũng muốn chiến thắng, nhưng phải chiến thắng bản thân mình trước. Sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để hoàn thiện bản thân.” Không biện minh, không than thở, chỉ là sự đối diện thẳng thắn với chính mình. Đó là hình ảnh của một vận động viên trưởng thành, dám thừa nhận nỗi buồn, nhưng không để nó kéo mình lùi lại.
SEA Games không chờ ai kịp bình tâm. Chỉ một ngày sau đó, Mỹ Tiên lại phải xuống nước và lần này không phải cho riêng mình, mà cho cả đội tuyển. Chung kết nội dung 4x200m tự do nữ diễn ra trong bối cảnh không nhiều kỳ vọng dành cho bơi lội Việt Nam. Kể từ khi nội dung này được đưa vào thi đấu tại SEA Games, tuyển bơi nữ Việt Nam chưa từng giành huy chương và đội hình năm nay lại gồm toàn những gương mặt trẻ: Nguyễn Khả Nhi, Võ Thị Mỹ Tiên, Phạm Thị Vân và Nguyễn Thúy Hiền.
Và rồi cuộc đua kết thúc, điều không ai dám nghĩ tới đã xảy ra: đội bơi Việt Nam về thứ 3 và giành huy chương đồng lịch sử. Không phải bằng chiến thuật cầu kỳ, mà bằng sự kiên trì, nỗ lực và tinh thần tập thể.
Với Mỹ Tiên, tấm huy chương đồng ấy mang ý nghĩa đặc biệt. Nó không xóa đi nỗi buồn của tấm bạc cá nhân, nhưng cho thấy cô đã đứng dậy đúng cách, gạt nước mắt sang một bên để hoàn thành trách nhiệm với đồng đội. Từ nỗi thất vọng cá nhân đến niềm vui chung của tập thể, đó là hành trình của một vận động viên thực sự trưởng thành.
Ít ai thấy được phía sau những giây phút ấy là hành trình dài của một cô gái đã gắn bó với làn nước từ rất sớm.Mỹ Tiên từng được kỳ vọng là gương mặt kế cận của bơi lội nữ Việt Nam trong giai đoạn chuyển giao. Mỗi giải đấu, mỗi lần xuống nước, cô đều mang theo áp lực của sự kỳ vọng và trách nhiệm chứng minh bản thân. SEA Games 33 không phải ngoại lệ.
SEA Games 33 ghi nhận Mỹ Tiên không phải bằng tiếng reo hò, mà bằng sự đồng cảm. Khoảnh khắc cô che mặt, sau đó bình tĩnh viết những dòng tự nhắc mình phải mạnh mẽ hơn, và rồi đứng dậy viết tiếp lịch sử cho thể thao nước nhà, tất cả đã chạm tới trái tim người hâm mộ. Bởi thể thao không chỉ là câu chuyện của vinh quang, mà còn là hành trình học cách chấp nhận, vượt qua và tiếp tục tiến lên.
Cập nhật: 17h20 ngày 15/12