Sau kết quả bốc thăm SEA Games 2015: Vì sao chúng ta sợ Thái, ngại Mã?

Thứ sáu, 17/04/2015 08:37 AM (GMT+7)
A A+

Người Thái thường là kẻ chặn đường lên đỉnh của chúng ta. Người Mã từng khiến nỗi đau của NHM Việt Nam như dao cứa trúng tim. Vậy thì, họ có phải đối thủ đáng ngại với thầy trò HLV Miura hay không?

Quá khứ gần, quá khứ “hơi xa”, bóng đá Việt Nam từ cấp độ U cho đến ĐTQG, luôn là con nợ của người Thái trong phần lớn các trận đấu quyết định.

Chieng Mai 1995, đội bóng của chúng ta hồi sinh thần kỳ dưới bàn tay của HLV Karl Heinz Weigang.

Thế hệ của Hồng Sơn, Huỳnh Đức, Công Minh lần lượt vượt qua Mã, đánh bại Indonesia, đè bẹp Lào và… chỉ thua Thái để vào bán kết.

Năm ấy, cú ngả bàn đèn thần sầu của tiền đạo Trần Minh Chiến ở hiệp phụ giúp bóng đá Việt Nam lật trang sử mới. Myanmar bị loại và chúng ta là đội bóng đi tiếp.

Gặp lại Thái Lan, NHM hy vọng, lãnh đạo VFF mong mỏi, cả ngàn người chờ đợi, nhưng cầu thủ thì lo. Họ lo sẽ chẳng thể hoàn thành nhiệm vụ. Họ lo trận thua ở vòng bảng vẫn là kịch bản ở Chung kết. Và, họ có lý!

Bốn năm sau - SEA Games 1999 - người Thái thêm một lần ngáng đường ĐT Việt Nam. Thắng 2 bàn trong trận Chung kết, đội bóng chùa Vàng gieo sầu cho lứa cầu thủ mà NHM vẫn phong tặng là “Thế hệ vàng thứ nhất”.

Hồng Sơn, Huỳnh Đức, Công Minh, Đỗ Khải, Như Thuần, Mai Tiến Dũng - năm ấy - những giọt nước mắt đã lăn và chẳng ai có thể đóng vai người hùng…

Kết thúc giai đoạn ĐTQG được đá SEA Games, người Thái vẫn nhúng tay vào những thời khắc lịch sử của bóng đá Việt Nam.

SEA Games 2003, bất chấp thần đồng Phạm Văn Quyến ghi bàn ở cả trận ra quân (hòa 1-1) lẫn trận Chung kết (thua 1-2), người Thái vẫn đứng trên bục cao nhất.

Đêm Mỹ Đình không ngủ, các CĐV tiếc nuối cho một cơ hội tưởng đã đến rất gần. Phải chi, cái chân trái của hậu vệ cánh Phanrit Nataporn không “nổi điên” đúng khoảnh khắc cuối cùng của hiệp phụ, chúng ta đâu biến trên chấm 11m sẽ diễn ra những gì?

Hàng ngàn người nức nở, vài trăm người bỏ ăn, và cũng lắm kẻ hủy cả buổi… đua xe ăn mừng dù đã chuẩn bị công phu từ trước!

Hai năm sau, Bacolod tiếp tục ghi dấu giày của người Thái. Thế hệ của Văn Quyến, Quốc Vượng, Công Vinh thêm một lần bị nhấn chìm.

Sự bùng nổ đúng thời điểm của Teerathep Winothai, của Phichitphong, của Sakda, của Issawa đã khiến cuộc chơi SEA Games trở thành giải đấu tôn vinh riêng dành cho đội bóng xứ sở chùa Vàng.

Còn với người Mã, chúng ta có thắng, có thua, có cay đắng, có ngọt bùi nhưng điều cốt lõi là họ vẫn nhỉnh hơn ở những trận then chốt.   

SEA Games 2009, U23 Thái Lan không qua được vòng bảng, HLV Henrique Calisto đưa đội đi một mạch vào thẳng chung kết với kết quả cực kỳ thuyết phục.

Người Mã – được miêu tả là “lết vào”, là ăn may, là đối thủ tự thua, chứ chẳng có bài vở gì?!

Lần ấy, CĐV Mã run rẩy hơn chúng ta nhiều. Họ run vì vòng bảng “trót” thua U23 Việt Nam 1-3. Họ run vì chiến tướng Calisto nổi tiếng đa mưu túc trí. Họ thua vì thầy trò HLV Rajagopal đúng là… chẳng có vở gì thật!

Ấy thế mà ở Chung kết, chả hiểu đá đấm thế nào người Mã lại lên ngôi. Cay mũi hơn, người Mã ôm cúp nhờ bàn… phản lưới duy nhất của trung vệ Mai Xuân Hợp.

Sau này, nhiều người tự an ủi rằng, có lẽ bóng đá cũng có số phận thật. Vì nếu không có vận, có số, cớ gì đội bóng chả có vở gì lại vượt qua đội bóng… có rất nhiều vở?!

Năm ngoái, ĐT Việt Nam dưới dự điều khiển của HLV Miura cũng thắng tưng bừng U23 Malaysia 3-1 ngay trên sân khách. Nhiều người tin chắc kẻ chiến bại ở Bukit Jalil ấy sẽ vào đến chung kết. Vì đối thủ bại trận vừa cúi đầu, vừa lấm lét đi ngay đến Nội Bài giữa đêm trong tâm thế của bại binh… chết rồi.

Niềm tin dâng cao, các cầu thủ hừng hực khí thế bước vào chảo lửa Mỹ Đình. NHM còn phấn khích hơn, chẳng ai nghĩ người Mã có thể lật ngược thế cờ. Nhưng, cuộc chơi vốn dĩ chẳng có gì chắc chắn. Người Mã đã đánh một canh bạc tất tay, còn chúng ta chỉ dám rụt rè đặt cửa.

Bốn bàn thắng không tưởng được ghi ở Mỹ Đình, người Mã tiễn thầy trò HLV Miura ngay trên đất Thăng Long theo kịch bản tồi tệ nhất dành cho đội chủ nhà.

Ngày hôm qua, người Thái và người Mã lại đồng loạt “chui” vào bảng đấu có U23 Việt Nam. NHM bảo: “Khó rồi”. Cầu thủ bảo: “Họ phấn khích”. Chủ tịch Dũng thì hào sảng: “Gặp đối thủ nào chả thế”.

Vâng, gặp đối thủ nào chúng ta cũng phải đá. Gặp đối thủ nào chả phải chiến. Thầy trò HLV Miura có lựa chọn nào tốt hơn việc lên gân và cổ vũ tinh thần lẫn nhau?

Nhưng mà, nếu không phải gặp những tay đao phủ từng chặn đường chúng ta trong các trận quyết định thì vẫn tốt hơn, phải không? Chỉ hy vọng là lúc ấy, nhiều người đừng cảm thán cho U23 Việt Nam bằng một câu rất quen: “Đen quá…”

Author Thethao247.vn Dương TD / Theo Tạp chí Người Đưa Tin - Copy
ĐT Việt Nam bốc thăm sea game ĐT Thái Lan ĐT Malaysia Sea game 28
Xem thêm
TIN NỔI BẬT